Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

Bạo lực với con trẻ?

Có nên đánh con hay không?

Không bao giờ, không bao giờ và KHÔNG BAO GIỜ được đánh con, dù chỉ là đét 1 phát vào đít. Đối với mình, đánh con là mọi rợ, là rừng rú, là biện pháp của những người bất lực, bất lực về mặt trí tuệ! Chúng ta đang sống ở 1 thế giới văn minh, đừng tự mình đi thụt lùi và kéo người khác tụt hậu như thế. Tranh cãi xem có nên đánh con hay không, theo 1 tác giả mình rất thích, cũng giống như là tranh cãi xem người đàn ông có nên lấy 2-3 vợ không. Cho nên đánh con là 1 việc tàn nhẫn, cực kỳ vô lý và không thể chấp nhận được!

Bạn đánh con bạn lấy lý do vì bé làm sai, lì lợm, không nghe lời, sau khi đánh xong bạn thu được kết quả tức khắc: con bạn nghe lời & làm đúng theo ý bạn. Bạn đạt được mục tiêu ngắn hạn trước mắt, nhưng bạn đã để lại trong tâm hồn bé 1 vết thương, 1 lỗ hổng mà sau này không gì có thể chữa lành nổi. Bạn đánh con với lý do muốn tốt cho bé, muốn bé chừa không phạm lỗi nữa, nhưng thực chất việc dùng bạo lực với bé chỉ là đang thỏa cơn tức giận của bạn, mà bạn không muốn thừa nhận. Thật ra bạn chỉ đang trút giận lên 1 đứa trẻ yếu ớt, chứ không phải dạy dỗ!

Bạn bảo rằng bạn đánh con, sau này nó nên người nó sẽ phải cám ơn những đòn roi của bạn, bạn dạy con mình như vậy, bởi vì chính bạn cũng đang biết ơn những đòn roi của cha mẹ thầy cô bạn. Sai! Sai ngay từ trong tư duy, sai từ ngọn nguồn! Tư duy sai dẫn theo mọi thứ đều sai hết. Bạn đang dạy cho con mình cư xử đúng, làm đúng là vì sợ đòn roi, chứ không phải vì cái đúng, vì những giá trị đạo đức. Bạn lầm tưởng rằng đánh cho nên người, con bạn thành công trong cuộc sống là nhờ những lần bạn trút giận lên con, "thương cho roi cho vọt", sai bét! Nó thành công hay không là do chính nỗ lực và thể nghiệm của bản thân nó. Nó có thể không làm điều sai trái vì những đòn roi của bạn, thế nhưng tư duy của nó đã bị bóp méo, lệch lạc, kiểu "tôi không dám ăn cắp vì tôi sợ bị đòn, chứ ko phải tôi không ăn cắp vì điều đó làm tổn hại đến người khác", và cốt lõi của vấn đề vẫn ko thể giải quyết được.

Bạn bảo rằng mình chỉ đưa ra 1 mớ lý thuyết suông, chưa đụng chuyện nên chưa biết, chưa thấy cảnh đi làm về mệt, nhà cửa bề bộn con cái quậy phá nói không nghe, ở vào hoàn cảnh đó mới biết không thể kềm chế bản thân mình đánh con. Ờ, suy nghĩ của bạn quá hạn hẹp rồi, chỉ biết đổ lỗi và trách tại thời tiết. Như kiểu tôi ăn cắp tại tôi nghèo, tôi giết người tại thằng đó chửi tôi, hãy đặt mình vào vị trí của người khác blah blah, đặt đặt cái con cá sặc :)). Con người khác con vật ở chỗ biết kềm chế và có sự lựa chọn của lý trí. Ai cũng suy nghĩ như bạn thì nhân loại càng lúc càng xuống cấp rồi, và nhờ những người như bạn mới thấy sự khác biệt rõ rệt của văn minh phương Tây và các nước lạc hậu châu Á. Nhờ những người như bạn mới cổ súy cho mấy vụ lên báo hàng ngày như là đánh con đến biến dạng gương mặt, đánh ép trẻ ăn cháo đến suýt tử vong, giáo viên đánh chết học trò v.v... Đừng vì trẻ con yếu ớt không có khả năng tự vệ mà tha hồ bạo ngược thể hiện uy quyền.

Một người lớn sinh tồn trong xã hội phàm tục này thì quan niệm cũng phàm tục. Đem quan niệm đó ra mà dạy dỗ trẻ con thì đứa trẻ ấy sao có thể phát triển bình thường được???

Rồi bạn hỏi, vậy làm thế nào đây? Làm thế nào để giải quyết, dạy con mà không dùng đến bạo lực?
Mình chỉ muốn nói rằng, cha mẹ phải học cách yêu con, phải làm được điều này, phải đấu tranh với tiềm thức của mình. Hãy đọc nhiều vô, học nhiều vô, từ bỏ đi những kinh nghiệm giáo dục cũ kỹ lạc hậu, chúng ta hướng tới tình yêu thấu hiểu chứ ko phải thứ tình yêu phục tùng áp đặt. Trẻ con cần được tự do, và trong tự do của trẻ đã có kỷ luật rồi, nhất thiết phải bỏ đi suy nghĩ tự do là có hại. Cơ thể trẻ cần được bảo vệ, cha mẹ đang dạy trẻ yêu thương chứ không dạy trẻ dùng bạo lực để giải quyết vấn đề để có được cái mình muốn trước mắt.

Bạn đánh con 1 lần, vết thương đó sẽ đi theo con bạn cả đời!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét